Tuesday, November 15, 2022

Mình chỉ biết làm toán lớp 1 thôi

Năm 2019, nếu chúng ta còn nhớ, khi nói đến chuyện dân số, hầu như tất cả chúng ta đều nói “ngoài kia có 7 tỷ người”.

Từ năm 2020, dịch cúm tàu chệt chết như “ngả dạ”. Không ai nói ngoài kia 7 tỷ người, họ chỉ ngồi đếm số người chết, giống như chơi trò ô ăn quan (thủa nhỏ của tôi).

Đùng một cái hôm qua (ngày 16 tháng 11 năm 2022) người ta nói “đã có 8 tỷ người”.

Nhanh thật!

Làm toán lớp 1:

Với 8 tỷ người, thì chắc là có khoảng 4 tỷ là giới tính “nữ”.

Trong 4 tỷ nữ đó, giả sử 40% trong đó là quá tuổi sanh đẻ và chưa đến tuổi đẻ, thì sẽ có 2.4 tỷ người đang ở độ tuổi sanh đẻ.

Trong 2.4 tỷ nữ đó, giả sử có 20% là những người thuộc giới tính thứ 3, vậy thì sẽ có 1.92 tỷ là chính nữ đang trong độ tuổi sanh đẻ.

Trong số 1.92 tỷ đó, giả sử sẽ có 50% những người không muốn lập gia đình hoặc không muốn sanh con, hoặc đã có con và không muốn đẻ nữa, thì sẽ có 0.96 tỉ chính nữ đang trong độ tuổi sanh đẻ và sẵn sàng đẻ.

Với 0.96 tỷ phụ nữ sẵn sàng đẻ thì sẽ nhanh có 9 tỷ người lắm!

 


Có một lần đứng trên lớp, Hà Nam Ninh nói với trò:

-        Gần như cả cuộc đời chúng ta đang đi làm để tạo ra những thứ không thực sự là của cải vật chất.

 Đám trò xì xầm rồi một đứa nói:

-        Thầy nói thế nào ấy, có vẻ sai!

Ninh trả lời:

-        Khi tôi bằng tuổi các trò, tôi chỉ thấy cái điện thoại trong phim khoa học viễn tưởng. Chẳng có nó, tôi chẳng thấy thiếu. Nhưng nếu một ngày không có cơm ăn là không thể chịu nổi. Thanh niên các cậu bây giờ, cần rất nhiều thứ phải không? Nào là điện thoại, nào là laptop, nào là xe đẹp, nào là quần áo hàng hiệu, nào là một cô bạn gái xynh như búp bê… Thế nhưng như tôi nói ở trên, của cải vật chất thực sự chỉ là những hạt gạo, ngô, khoai, sắn, rau, củ, quả, và chút ít tơ lụa để làm ra vải. Bởi vì quần áo chỉ cần mặc kín đáo vào mùa hè và đủ ấm vào mùa đông, thế nên không cần quá nhiều phải không? Các thứ khác mà các cậu đang sở hữu, không có nó, các cậu không chết được.

-        Thế nhưng cả đời chúng ta chỉ mải mê làm ra những thứ không cần thiết và chúng ta luôn coi nhẹ những người nông dân. Có bao giờ các cậu tự cảm thấy trong lòng rằng “xin cảm tạ những người nông dân” không? – có lẽ là không đâu nhỉ?

-        Những người nông dân mới thực sự là những người đang nắm giữ cái nguồn sống của nhân loại này. Vậy mà dường như chúng ta đối xử với họ quá tệ! Của cải do họ sản xuất ra luôn rẻ nhất. Ai ai cũng không bao giờ thấy rằng cần phải nâng giá lương thực lên cho xứng tầm, hoặc cho dù không nâng giá thì cũng không thấy cần phải cảm tạ người nông dân. Ở phía ngược lại thì chúng ta lại sẵn sàng trả một mớ tiền cho một sản phẩm công nghệ. Tôi cũng không hiểu bằng cách nào đó mà những kẻ nào đó đã nhồi vào đầu của nhân loại rằng “sản phẩm của công nghệ mới là những thứ đáng quí và đáng được chi tiền mà không cần phải nghĩ”…



No comments:

Post a Comment

Phạm Thị Quế - 30 Tết năm 1972 (Từ Tân Hợi sang Nhâm Tí)

BA MƯƠI TẾT NĂM ĐÓ! 30 Tết năm 1972 (Từ Tân Hợi sang Nhâm Tí) Quế Hằng (Bây giờ già hay ôn nghèo, kể khổ các cụ ạ. Nhỡ Phật tô...