VÔ CẢM!
Quế Hằng
Hàng ngày tầm 16 h 30, tôi đi đón 2 đứa cháu ở trường mầm non. Giờ cao điểm và cổng trường là điểm đen của trẻ con và bà già. Người xe qua lại rất đông - là cổ của chiếc nút chai mà. Nhưng không bao giờ có người làm trật tự chốn này. Mạnh ai người đấy qua đường luật đè lên luật.
Hôm qua tôi đã tìm cách để sang được cổng trường. Bỗng thấy gai gai bên mang tai, tôi quay sang nhìn: Thấy một ông già tầm 70 tuổi mặt mày bầm tím, những vết máu dính trên tay, trên má.
Ông đang phân bua gần như van xin một trung niên chừng 40 tuổi, bên cạnh một chiếc ô tô. Hình như ông già ngã xe và đâm vào ô tô anh ta (có thể do già nên chân tay không còn theo cái đầu nữa). Không biết “con chuột có làm rụng chiếc lông nào của con voi” không thì thôi không biết. Tôi động lòng thấy thương ông già. Có lẽ vì cùng cảnh già nua như nhau. Tôi quay lại nói với anh kia.
"Thôi bác ạ. Ông cụ đang đau rồi! Mặt mày bầm tím và những vết máu. Nếu có làm xây xát xe của bác thì cũng vẫn là sắt thôi. Tiền có thể chữa được. Còn ông cụ đang đau lắm! Để ông cụ về rửa vết thương kẻo nhiễm trùng. Tuổi cao rồi chuyện gì xảy ra ko biết được đâu."
Anh ta vẫn rất gay gắt. Tôi lại nói thêm.
"Thôi bác, mọi thứ đều to, nhưng con người là to nhất, tôi xin bác."
Lúc này anh ta mới quay ra nói với ông cụ. "Ông phải rút kinh nghiệm" và tha cho ông cụ đi.
Tôi đi vào trường. Lòng lẩm bẩm.
Còn rút kinh nghiệm gì nữa, già thế rồi, cụ có thể đem kinh nghiệm đi bán được rồi ấy chứ. Việc ngã thì ngã thôi phải đâu thiếu kinh nghiệm mà phải học người đáng tuổi con mình.
Chua chát sự đời. Vậy mà không một ai tham gia góp ý. Không biết chuyện giữa ông già và anh trung niên ấy đã xảy ra từ bao giờ. Tôi thấy tự hào vì hóa ra mình già đến mức ko còn biết sợ gì nữa.
15 tháng 11 năm 2022
No comments:
Post a Comment