Chương 1
Thiên Ân ngừng lại ngắm nghía chiếc lư mạ vàng mà ông đã
mua ngày nào ở Bombay. Một tác phẩm nghệ thuật toàn mỹ, ông
Hoàng người Ấn đã phê bình khi ông trầm trồ. Trong phút cao hứng,
ông đã trả hơn 600 ngàn đô la cho một món hàng, mà giờ đây, dù nó
vẫn lộng lẫy kiêu hãnh với vị trí độc đáo trên bờ thành cạnh chiếc lò
sưởi to rộng, ông thấy nó có vẻ gì thật lạnh lẽo và cô đơn. Ông chợt
nhìn bóng mình phản chiếu trên chiếc lư vàng.
“Chỉ có cặp mắt là còn giữ được thanh xuân”, ông nghĩ thầm khi
quay bước ra khỏi căn phòng đọc sách. Hơn 20 ngàn bộ sách, đóng
gáy mạ vàng, xếp ngăn nắp trên những kệ có cửa kính, cao đến nóc
nhà. Một chiều cao vĩ đại, trên 20 mét. Để lấy sách, người ta phải
đứng trên một bậc thang máy tự động, chạy lên xuống hay ngang
dọc.
Nhưng thực ra, tất cả những kiến thức của thế gian này chỉ là
một trưng bày cho đẹp mắt tòa nhà. Ông vừa mua một hệ thống
điện toán mới nhất, trong đó ông có thể đem ra trước mặt bất cứ
trang sách nào của 20 ngàn cuốn sách cổ điển bằng một cái bấm
nút.
Từ thư viện, ông bước ra ngoài hiên. Gọi là cái hiên nhưng nó
lớn hơn cả một căn nhà trung bình. Trước mặt là những cột đá cẩm
thạch thật cao lớn, tạc theo hình những cây cột Coliseum ở La Mã.
Giữa hiên là một cái hồ phun nước kiến trúc bắt chước theo kiểu hồ
ở đài kỷ niệm Lincoln ở Washington D.C. Khỏi cái hiên nhà là một
bãi cỏ thật xanh thật rộng, ít nhất cũng bằng một sân vận động.
Hai cây phượng vỹ đỏ chói cùng vài hàng dừa và viền quanh bãi
cỏ là những hàng hoa tu-líp đủ màu như vườn xuân của
Amsterdam. Cái lâu đài nằm trên một ngọn đồi lớn, dưới chân đồi là
bãi biển riêng, với làn nước xanh biếc và bờ cát thật mịn, dưới bầu
trời lúc nào cũng đầy ánh nắng của hòn đảo Maui, Hawaii.
Tất cả trang trí của tòa lâu đài vĩ đại, từ món nhỏ nhất đến món
lớn nhất, đều nói lên cái sang trọng lộng lẫy của một bậc vương giả.
Diện tích của toàn thể khu đất lên đến 80 mẫu tây, chia ra 3 khu: khu
nhà ở, khu cho khách và khu cho gia nhân. Mỗi khu là một kiến trúc
riêng biệt, rộng và huy hoàng như 3 khách sạn năm sao, châu đầu
vào nhau nhưng vẫn giữ các hãnh diện riêng biệt.
Nối liền 3 trực thăng và 1 sân đánh golf 8 lỗ. Cung điện của vua
chúa rất vĩ đại của tòa lâu đài mang tên “V” này. Cái tên đơn giản
gây nhiều đàm tiếu, cũng như mọi ước tính về phí tổn tổng cộng của
toàn thể kiến trúc. Thấp nhất là 80 triệu Mỹ kim, cao nhất lên đến
200 triệu.
Không một khách thăm nào có thể nghi ngờ về sự giàu có của
Phan Thiên Ân. Với những người ngoại quốc, cái tên T.A. Phan
được thì thầm trong nể trọng và ghen tức. Dù ông rất kín đáo và
tránh né mọi ồn ào của báo chí hay dư luận, ông và những công ty
của ông vẫn được nói đến thường xuyên trên những tạp chí thương
mại. Họ cho ông cái bí danh là “The quiet Vietnamese”, và năm vừa
rồi, tạp chí Forbes cho tên ông vào hàng thứ 7 trong những người
giàu nhất thế giới.
Nhưng tự trong thâm tâm, không cần những ước tính, ông cũng
biết là ông rất giàu. Cái giàu tiền bạc chỉ là một con số để thiên hạ thị phi. Cái giàu thực sự là sự sung mãn về sức khỏe, về tình yêu,
về nhiệt tình, về kiên nhẫn, về cá tính, về đạo đức. Trong tất cả mọi
khía cạnh, nếu tính chung, ông thực sự là người giàu nhất thế giới.
Từ khi bắt đầu cuộc đời làm việc ở tuổi 16, đến năm nay, ông đã
76 tuổi đời. Sáu mươi năm của thăng trầm biến đổi, của mưa bão
giang hồ, của đêm dài cô độc, của thất bại và chiến thắng, của vinh
quang và tủi nhục. Sáu mươi năm dâu bể. Ngày nay, khi ông tự biết
là mình đã đạt đến mục tiêu, đã thành người giàu nhất thế giới,
Thiên Ân tự nhủ "Chỉ có đôi mắt là còn giữ được vẻ thanh xuân".
Thiên Ân bước qua khu vườn rộng, rẽ vào một ngôi nhà nhỏ. Khí
trời của buổi sáng lành lạnh nhưng thật tươi mát. Mỗi một hơi thở là
một thần tiên.
Sóng biển vỗ thành một điệu nhạc êm dịu, chêm vào tiếng chim
kêu ríu rít. Alan Chapman, người kế toán trưởng của công ty, nhân
vật thứ hai cũa tập đoàn, người nhân viên lâu đời nhất cũa Thiên
Ân, người cộng sự thân tín nhất, đang đứng đợi.
"Good morning, sir".
Thiên Ân gật đầu chào lại, im lặng bấm những ám số để mở
cánh cửa sắt dầy. Mặt của Chapman lộ vẻ băn khoăn. Ông thắc mắc
rất nhiều khi người chủ yêu cầu ông đến gặp ở đây. Căn nhà nhỏ
này là một bí mật được bao nhiều nhân viên của công ty Thiên Ân
bàn tán. Chưa ai biết được là Thiên Ân chứa giữ gì sau cánh cửa im
lìm này. Giờ đây, ông sắp sửa được trực diện với cái bí mật đó.
Ông hơi thất vọng khi bước vào phía trong. Căn nhà có 2 phòng,
phòng trước bày biện rất đơn sơ. Một bộ bàn ghế bằng gỗ chạm xà
cừ, đẹp nhưng không phải là loại đắt tiền. Quanh phòng là những kệ
tài liệu, chắc chứa đựng rất nhiều những hồ sơ bên trong. Rải rác
quanh phòng là những vật lưu niệm nho nhỏ, rất cá nhân. Một xấp
thư, vài cái hình cũ, một lư hương đồng, vài bức tranh không lấy gì
là đẹp.
Thiên Ân ra dấu cho Chapman ngồi xuống, rồi bắt đầu.
"Bạn già, tôi chưa bao giờ hỏi bạn về vấn đề này. Nhưng tôi
muốn bạn thử tính giùm tôi xem tất cả tài sản của tôi, trừ đi những
nợ nần, còn lại là bao nhiêu?" Chapman hơi ngạc nhiên, vì Thiên Ân
không bao giờ để ý đến con số này. Nhưng Chapman biết rất rõ,
máy điện toán trong phòng riêng của ông vẫn cộng trừ hàng ngày 2
con số tích sản và tiêu sản. Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông biết rất chính xác là cho đến bữa tối nay, ông chủ Thiên Ân của ông có một
tổng sổ tài sản thực sự là bao nhiêu.
"Thưa Ngài, cho đến tối hôm qua, trị giá tài sản, net worth, của
Ngài là 4 tỷ 636 triệu đô la."
"Nếu ta phải phát mại tất cả trong một thời gian ngắn, số tiền thu
về thực sự của ta sẽ ước tính được bao nhiêu?
Chapman bắt đầu hoảng sợ trước câu hỏi.
"Thưa Ngài, trị giá nói trên là dựa trên trị giá theo đối chiếu biểu
của các công ty. Các công ty này đều đang hoạt động tốt, trừ
Techpro và Vias đang lỗ lã nhẹ. Cho nên nếu tìm được người mua
đứng đắn, số tiền thu về còn có thể cao hơn số tiền trên. Tôi ước
tính là mình có thể thu hoạch trên 6 tỷ Mỹ kim, trừ thuế lợi tức và tư
bản dài hạn khoảng 2 tỷ, Ngài sẽ có khoảng 4 tỷ sau cùng."
"Phải mất bao lâu để thanh toán hết mọi tài sãn ?"
Chapman thực sự kinh hoàng. "Tôi ước tính chừng 18 tháng.
Hơn nữa số tài sản trên thuộc diện cổ phần trên thị trường chứng
khoán và những trái phiếu chính phủ, nên Ngài có thể thu về 2 tỷ
trong vòng 30 ngày. Phần còn lại còn tùy theo thị trường mua bán
nhưng nến Ngài vội vàng, tôi nghĩ là mình có thể hoàn tất mọi dịch
vụ trong vòng 12 tháng".
Được rồi, vậy bạn già hãy bắt đầu quy trình phát mãi ngay lập
tức. Liên lạc với các ngân hàng, các tổ hợp luật sư vân vân.... Dĩ
nhiên bạn già biết phải làm những gì ".
Chapman thấy một luồng điện mạnh chạy qua cơ thể. Ông ríu
lưỡi không nói nên lời. Sau cùng ông lắp bắp: "Dĩ nhiên, thưa Ngài,
tôi biết cách thức. Nhưng thực sự tôi không hiểu. Tập Đoàn chúng ta
vừa đạt được thành quả tốt đẹp nhất trong lịch sử Công ty. Năm vừa
rồi, mức lời thuần của chúng ta gia tăng hơn 27%. Mọi Công ty đều
được chăm sóc bởi những nhà quản lý đáng tin cậy.
Cái hợp đồng vừa mới ký với Trung Quốc về hệ thống Viễn liên
cho vùng Tứ Xuyên sẽ đẫy Công ty wireless Technology lên ngang
hàng với các bậc đàn anh như AT&T, MCL. Tôi xin lỗi Ngài. Tôi chưa
bao giờ vấn hỏi những huấn lệnh lớn cuả Ngài, nhưng lần này, thực
sự tôi không sao hiểu nõi?
Thiên Ân cười nhẹ. Ông nắm lấy bờ vai của Chapman, nhìn dịu
dàng vào cặp mắt cuả Chapman.
"Bạn già tin cậy của tôi. Bạn còn nhớ huấn lệnh đầu tiên của tôi
khi tôi vừa tuyễn bạn làm việc. 35 năm rồi phải không?" Chapman
không cần suy nghĩ.
"Thưa Ngài, Ngài ra lệnh là mỗi năm, khi tính xong mức lời
thuần, lấy 30% từ quỹ ra trao tặng cho tất cả các cơ quan từ thiện
hay cá nhân nghèo khổ".
"Và lúc đó bạn già đã nghĩ rằng tôi là một thằng thương gia
khùng, bạn có còn nhớ ?"
"Thưa Ngài, tôi quả có so đo về về huấn lệnh này ".
Thiên Ân ngửa nhìn lên trần nhà, rồi quay về phía biển.
" Và bây giờ, bạn già có đồng ý là lo ngại của bạn già hơi quá
đáng không ?"
"Thưa Ngài, vâng "
"Vậy thì bạn già hãy bình tâm. Hãy tin cậy vào sự phán đoán
của tôi lần này. Để tôi thử giãi thích cho bạn già nghe về kế hoạch.
Tôi năm nay cũng đã 76 tuổi. Nhu cầu cuả tôi bây giờ rất giản dị. Vợ
của tôi đã mất từ lâu, những cuộc tình tiếp theo chỉ là những giải trí
nhẹ nhàng mà bây giờ tôi không còn thấy thú vị nữa. Hai thằng con
trai ,6 đứa cháu nội, 10 đứa chắt... đã vui hưởng đời sống riêng tư
của bọn chúng, và sự nghiệp của mỗi đứa cũng đã rất vững vàng.
Tôi không còn ham muốn gì nhiều. Tôi chỉ muốn giữ lại một ít
của cải để có thể sống thoải mái trong những ngày còn lại. Còn tất
cả, tôi muốn phân phát chúng cho những người xứng đáng trước khi
tôi chết. Tôi không muốn ai xâu xé hay hiểu lầm khi tôi nằm xuống."
"Thưa Ngài, đừng nói dại dột, sức khỏe Ngài vẫn toàn hảo..."
Thiên Ân đưa ngón tay ra dấu cho Chapman yên lặng.
"Tôi muốn ngay hôm nay, bạn hãy thảo ra một kế hoạch chi tiết
trong việc phát mại toàn diện tất cả những tài sản của tôi. Ba mươi
phần trăm trong tổng số, bạn sẽ chia đều cho gia đình tôi theo danh
sách này. Ba mươi phần trăm nữa, bạn sẽ chia đều cho toàn thể
nhân viên trong mọi công ty của Thiên Ân.
Còn bốn mươi phần trăm sau cùng, bạn sẽ phân phối theo tỷ lệ
cho các cơ quan từ thiện theo như danh sách này. Tôi biết đây là
một công tác rất trái ý và gây sự đau lòng cho riêng bạn, nhưng
mong bạn cố gắng giúp tôi".
Chapman lắc đầu, giọng ông ta chìm xuống trong cảm xúc.
"Thưa Ngài, tôi vẫn nghĩ là Ngài quá vội vàng. Sức khỏe Ngài
còn giữ Ngài lại với chúng tôi một thời gian khá dài. Tôi không hiểu.
Tôi thương yêu Ngài với tất cả thành kính và tôi muốn tiếp tục ở bên
Ngài, phục vụ và học hỏi... Nhưng ý Ngài trên hết."
"Chapman, tôi yêu cái cá tính đặc biệt của bạn già. Bạn luôn luôn
lo lắng cho người khác hơn là cho bản thân của chính bạn. Bạn có
nghĩ gì về tương lai của bạn không, khi tập đoàn các công ty Thiên
Ân không còn hiện hữu?"
"Tôi đã theo Ngài 35 năm nay. Tôi đã quên tôi. Chỉ có hạnh phúc
của Ngài là điều tôi quan tâm".
Thiên Ân nắm chặt tay Chapman. Ông nói với tất cả trìu mến.
"Tôi muốn bạn chuyển ngay qua trương mục của bạn 50 triệu Mỹ
kim. Và tôi muốn bạn tiếp tục ở cạnh bên tôi cho tới khi tôi trả được
một món nợ mà tôi đã hứa hẹn từ 50 năm trước. Khi tôi trả xong lời
hứa, tôi sẽ tặng bạn tòa lâu đài này; và sẵn sàng nằm xuống trong
an bình."
Người kế toán trưởng giật mình như vừa thức dậy từ một cơn
mê... "Thưa Ngài, 50 triệu Mỹ kim, tòa lâu đài này... quả thực tôi
không xứng đáng...".
Thiên Ân gật gù. "Trong tất cả tài sản thâu lượm được từ bao
năm qua, tôi vẫn nghĩ là tình thân hữu của bạn là cái tài sản lớn nhất
của tôi. Những gì tôi gửi tặng bạn ngày hôm nay thực không nghĩa lý
gì so với lòng trung thành và sự tận tụy của bạn trong suốt 35 năm
qua. Bạn thông hiểu được nghệ thuật sống cho người khác và quên
mất bản thân mình. Với tư cách này, bạn đã thành một người quân
tử với đầy đủ ý nghĩa của danh từ này.
Bây giờ, bạn cứ theo lời tôi và mau mắn thi hành kế hoạch. Thời
gian là một tài sản tôi còn rất ít, đừng hoang phí." Chapman quay
mặt, dấu giòng nước mắt chỉ chực để tuôn trào.
"Còn lời hứa gì của Ngài? Chúng ta đã sống cạnh nhau như anh
em trong nhà mà sao không bao giờ tôi nghe Ngài đề cập đến vấn
đề này?"
Thiên Ân cười nhẹ và đứng dậy. "Sau khi bạn già đã hoàn tất
huấn lệnh sáng nay của tôi, tôi sẽ ngồi xuống với bạn một lần nữa.
Và tôi sẽ nói cho bạn nghe một bí mật tôi chưa hề chia sẻ với ai, kể
cả vợ tôi, từ 50 năm qua."