Tôi viết về cha mẹ tôi
Tự nhiên tôi lại muốn viết hồi kí, thật lạ! Tôi là một người bình thường, không quan sang lộc hậu, chẳng ai biết đến tôi ngoài mấy người thân thích, vậy mà cũng học đòi viết hồi ký! Chắc lại do cái tính hâm tỉ độ (bạn tôi vẫn nói tôi như vậy) xui giục!
Để bắt đầu người ta viết gì nhỉ? Có lẽ tôi sẽ viết về thần tượng suốt đời của tôi - cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi là những người rất bình thường, cũng bình thường như bao người bình thường khác! Nhưng cha mẹ tôi luôn là thần tượng của tôi. Có lẽ sinh ra và lớn lên trong thời chiến thì ai cũng khổ và vất vả chứ không riêng gì cha mẹ tôi.
Ông nội tôi có 3 bà, bà cả và ông có với nhau mấy người con nhưng chẳng nuôi nổi ai cả, thế rồi bà buồn mà qua đời khiến cho ông nội tôi phải tục huyền, và cha tôi là con của bà hai nhưng lại thành ra là cả. Khi ấy ông nội tôi nghe người ta coi tướng bảo rằng: ông có tướng khắc con nên đẻ con ra cần phải nhờ người khác nuôi, qua được 2 tuổi mệnh khắc con sẽ hết. Bởi vậy ngay khi vừa sinh cho đến lúc 2 tuổi cha tôi đã không biết đến "bầu sữa mẹ" là gì. Và có lẽ trên thế giới này chỉ có cha tôi tuy không bị cha mẹ ruồng rãy nhưng là người không biết đến một giọt sữa của tình thương! Cha tôi được cụ cố ngoại nuôi bộ bằng cơm nát mãi cho đến khi hai tuổi mới quay về với ông bà của tôi. Hồi đó mà có cơ quan chăm sóc bà mẹ và trẻ em thì chắc chắn cha tôi sẽ bị liệt vào dạng "trẻ siêu suy dinh dưỡng", một đứa trẻ 2 tuổi chỉ bé như một đứa trẻ 7 tháng. Ngay từ đầu cha tôi đã còi cọc, nên sau đó cha tôi không thể khỏe mạnh và cao lớn được như những người khác,vì lẽ đó cha tôi cũng bắt đầu đến trường trễ hơn so với trẻ cùng lứa. Nhưng điểm quan trong ở cha tôi đó là một nghị lực ít thấy! Cha là người rất hiếu học. Mặc dù nhà nghèo, ông không thể chu cấp cho cha tôi bất cứ thứ gì khi cha tôi đi học, chắc vì lẽ đó mà cha tôi phải dán đoạn nhiều năm cho tới mãi khi 20 tuổi cha mới vào Đại học Bách Khoa Hà Nội. Khi cha còn học phổ thông thì cả tỉnh mới có một trường cấp 3. Cha không thể hàng ngày đi bộ từ nhà lên tỉnh, bởi vậy cha phải trọ lại trên tỉnh, một tháng đi bộ về quê một lần. Mỗi lần về ông nội tôi chỉ có thể cho cha tôi 1 chai tương mà không có thêm một thứ gì khác. Một tháng, 1 chai tương, có lẽ các bạn trẻ ngày nay sẽ không ai tưởng tượng nổi! Các cô chú của tôi đã kể lại với tôi, họ rất kính phục cha và cha luôn là tấm ngương về ý chí và lòng quyết tâm vượt khó, cha luôn là một người anh cả mẫu mực và vô vàn yêu thương của họ. Các cô các chú kể với tôi rằng: để có thể sống và trọ học lại trên tỉnh, cha đã không nề hà bất cứ việc gì, từ việc vớt rong, băm bèo, hoặc vớt bùn để nắm than, đến gánh nước thuê... cha đã làm tất cả để có được miếng cơm manh áo và tiền nhà trọ học. Với thân hình nhỏ bé, nhưng ý chí thì không nhỏ chút nào, cha đã vượt qua tất cả để đạt được mơ ước học tập!
Có mẹ con thành người khéo léo
Có cha con lớn thành con ngoan
Công cha nghĩa mẹ nhiều hơn biển
Nhớ ơn cuộc đời cha đã ban
Cha dạy cho con biết kết đoàn
Đừng giữ cho mình trái tim khan
Đã truyền cho con bao nghị lực
Cả đời không hết những lo toan
No comments:
Post a Comment